Wednesday, September 12, 2018

Thơ vui "Vợ mình - Vợ người"

Thơ vui "Vợ mình - Vợ người"

Vợ người hở áo thấy mê
Vợ mình hở áo thấy...ghê cả người...!
Vợ người tươi rói miệng cười
Vợ mình nhoẻn miệng: đất trời tối thui...!
Vợ người eo gọn, thon đùi
Vợ mình bụng xệ, xương cùi dô ra...!
Vợ người trắng mịn làn da
Vợ mình đen, nhám như là...lưng trâu...!
Vợ người: "anh mỏi ở đâu"...?
Vợ mình: "mỏi mỏi cái đầu nhà ông"...!
Vợ người căng đét bưởi, bòng
Vợ mình như...mướp lòng thòng sớm trưa...!
Vợ người gọi dạ, bảo thưa
Vợ mình hỏi mãi vẫn chưa trả lời...!
Vợ người dọn bữa gọi mời
Vợ mình hở cái lục nồi, vét niêu...!
Vợ người nhìn chỉ muốn...yêu
Vợ mình nhìn muốn...vỡ diều chết tươi...!
Vợ người trên cả tuyệt vời
Vợ mình như thế- chán đời tôi không?
Than ôi- cũng một kiếp chồng
Kẻ sung sướng hưởng, kẻ gồng chịu đau.
Buồn nên tâm sự đôi câu
Mong ai cùng cảnh với nhau hiểu giùm...!

NGẬM NGÙI.

Nghe qua tâm sự của chồng
Những lời than thở đau lòng biết nhiêu
Dung nhan chẳng được mỹ miều
Bởi công việc sớm đến chiều chưa xong.
Ngày lo làm lụng ngoài đồng
Đêm về giặt giũ còn ông ngủ khì
Con cái cũng chẳng màng chi
Cửa nhà lụp xụp thiếu gì chẳng lo.
Chỉ cần cái bụng ông no
Vợ con cực khổ ốm o chẳng màng
Biếng làm ôm mộng giàu sang
Chơi lô, đánh bạc nát tan cửa nhà.
Lại thêm cá độ, đá gà
Rượu chè, gái gú, mát xa, mát gần
Tánh tình ích kỉ, si, sân
Lánh xa người tốt, bạn thân cũng từ.
Rượu vào quá độ sinh hư
Đánh con, đánh vợ chẳng từ một ai
Vợ thường thức trắng canh dài
Con ba quấy khóc, thằng hai li bì...
Vừa về đã vội ra đi
Con bệnh chồng chẳng chút gì bận tâm
Vợ thì vất vả quanh năm
Tay chai, da nám, môi thâm...thường tình.
Một thời nhan sắc thắm xinh
Nhạt nhòa, héo úa chồng mình mà ra
Giờ đem so sánh người ta
Vợ đây cảm thấy xót xa trong lòng.
Mang danh có vợ có chồng
Đêm về lạnh lẽo phòng không một mình
Đau buồn chỉ biết lặng thinh
Bởi vợ trân trọng nghĩa tình phu thê.
Ngày xưa hai đứa hẹn thề
Giờ thích của lạ chán chê vợ mình.
Vam Mami.

VỢ LÀ SỐ 1

Vợ mình cưới hỏi không thuê
Vợ người muốn có tiền kê vào người
Vợ mình phận số do trời
Vợ người tạt té tý rời chốn chui
Vợ mình chia ngọt sẻ bùi
Vợ người chỉ lấy lưng đùi khoe ra
Vợ mình yêu trẻ thương cha
Vợ người cà trớn hít hà giăng câu
Vợ mình chăm bẵm canh thâu
Vợ người móc túi vặn đầu tính công
Vợ mình chung thủy một lòng
Vợ người thay chủ đèo bòng tà lưa
Vợ mình vất vả sớm trưa
Vợ người ngồi chỗ dạ thưa kiếm lời
Vợ mình nội ngoại tuyệt vời
Vợ người chỉ có gửi nhời nói điêu
Vợ mình sẻ gánh cô liêu
Vợ người bòn rút no diều xong thôi
Vợ mình tình nghĩa lần hồi
Vợ người xem lại lựa thời đếm đong
Khổ thân cũng một kiếp chồng
Mà đem so sánh đen hồng vàng thau
Cớ gì mà lại mang tâu
Bàn dân thiên hạ đọc lâu cũng rầu!
Phạm Mười.

ANH À !

Khi xưa em cũng bưởi, bòng
Cũng căng, cũng mọng...lòng thòng chi đâu
Da em cũng mịn, đỏ màu
Lưng ong thắt đáy, làm sầu bao anh
Từ ngày về mái nhà tranh
Cùng anh kết mối duyên lành trăm năm
Sinh liền 2 đứa 2 năm
Con rúc, bố bú đêm nằm chẳng yên
Ngày lại cơm, áo, gạo, tiền
Âu lo đủ thứ, than phiền cùng ai
Ngày qua ngày lại qua ngày
Bưởi bòng thành mướp, lỗi này tại ai
Tô son điểm phấn không hoài
Tóc tai lâu cũng chẳng cài cặp trâm
Anh thì chỉ biết đi làm
Về nhà hết đứng lại nằm bĩu môi
Rồi lại so sánh vợ người
Lại mơ lại tưởng tự cười sâu xa
Em mà là vợ người ta
Biết đâu em đẹp gấp ba vợ người!
At Nhinh Quyen

Nguồn: MIỀN TRUNG YÊU DẤU

SHARE THIS

0 comments: